Các tác phẩm thơ, nhạc, văn xuôi... vui lòng gửi qua email: hoanghanam@vinhuni.edu.vn hoặc hoanghanamdhv@gmail.com.

 

TRƯỜNG VINH NGÀY TRỞ LẠI

 

Ai đưa tôi trở về trong câu hát

Cho lòng tôi thương, thương mãi không cùng

Câu hát cũ đằm trong nỗi nhớ

Tiếng ân tình hòa dòng nước mênh mang.

 

"Ai biết nước sông Lam răng là trong là đục..."

Nỗi niềm đau còn đọng đến hôm nay

Nhớ da diết một chiều xưa ấy

Xoáy vào tâm can và lòng tôi say.

 

Những tầng cao, những tầng cao bom đào vỡ vụn

Máy bay thù rạn nứt nắng chiều ơi!

Ngơ ngác, tủi hờn lòng người sơ tán

Thương nhớ trường Vinh biết đến nào nguôi!

 

Nỗi đau đè ba lô trên lưng trĩu nặng

Câu đò đưa theo mãi dấu chân người

Gọng kính trắng, mái tóc gầy rạm nắng

Mơ ngày trở về một sáng hồng tươi.

 

Rừng Thạch Thành sớm chiều ấp ủ

Mái lá đơn sơ dựng dưới non ngàn

Dép thay ghế, ghế kê làm bàn viết

Lần lữa tháng ngày, khoai sắn thay cơm.

 

Trưa Quỳnh Lưu nắng rang vàng cát bỏng

Đất thương đau vẫn nuôi sống vỗ về

Tiếng giảng bài thấm mặn mòi gió biển

Như giọng ru hời xưa hãy còn nghe.

 

Phải câu hát đưa tôi vào đội ngũ

Đời chiến binh đi khắp nẻo đường dài

Tình bát ngát hội tụ về chốn cũ

Câu ân tình văng vẳng mãi bên tai.

 

Năm tháng qua đi nhưng câu hát gọi tôi trở lại

Như con thuyền lại quay về bến bãi

Với thâm tình, nặng nghĩa không thôi.

 

Xin làm sợi tơ vàng kết tấm lưới đời vui

Mái ngói, tường vôi hồng thay sắc lá

Dòng sông nào lại không về biển cả

Như câu hát năm nào còn vọng mãi giữa đời tôi

Ta trở về trong câu hát Trường Vinh ơi!

 

*  *  *

 

TỪ TRƯỜNG NÀY TA TUNG CÁNH BAY XA

 

Phải thu đã sang rồi

Cho lòng trai bồi hồi

Ngực căng tròn đón gió

Đến chân trời xa xôi.

 

Vẫn một màu hoa tươi

Cháy bao niềm mơ ước

Như mối tình chân thật

Quên đi bao ngại ngần.

 

Những gương mặt quen thân

Khắc sâu vào nỗi nhớ

Những tháng năm trăn trở

Đi qua lại thấy gần.

 

Những ngày ngô đỏ mâm

Hạt mỳ khô sộn sạo

Ngọn đèn khuya tỉnh táo

Tay bút vẫn miệt mài.

 

Đêm mùa đông quên dài

Ngày mùa hè quên nóng

Trang sách hồng gió lộng

Mơ ước những chân trời.

 

Những chân trời xa ơi!

Cánh đồng chim mỏi cánh

Dừa dọc ngang kênh rạch

Tình yêu trải ngút tầm.

 

Núi rừng xanh mênh mông

Ngẩn ngơ khi chiều tím

Có chi mà bịn rịn

Mà không hề phân vân.

 

Sâu thẳm là niềm vui

Rộng dài là nỗi nhớ

Chân trời không bỡ ngỡ

Tung cánh chim đại bàng.

 

Thời gian ngọn sóng triều

Lòng ai như đất bãi

Có gì bâng khuâng mãi

Náo nức buổi lên đường.

 

Ơi trường Vinh mến thương

Giấu niềm vui ấp ủ

Tình yêu nhen đốm lửa

Thổi bùng về muôn phương.

 

*  *  *

 

NGHIỆP TRỒNG NGƯỜI

 

Như thể đi xa nay lại trở về

Với mái trường xưa và khoảng trời tuổi nhỏ

Lòng bâng khuâng khi gặp thầy giáo cũ

Tim tôi reo như sóng vỗ không cùng.

 

Người giáo già đưa khách qua sông

Năm tháng đi qua hằn lên mái tóc

Dáng điềm đạm, uy nghiêm trong ánh mắt

Niềm tin trong tôi sáng mãi đến bây giờ.

 

Bạn bè ơi! Khao khát tuổi ngây thơ

Cho tôi hát với muôn trùng sóng vỗ

Những buồn vui, những gian lao vất vả

Dạy tôi biết yêu, biết quý những tấm lòng.

 

Như mạch ngầm lại hội tụ về sông

Mùa thu gọi tôi về ngày hội trường tháng Chín

Với sắc trời xanh của tuổi thơ lưu luyến

Đọng trong mắt em tôi sắc biếc quê nhà.

 

Chiếc cầu Kiều ai bắc trong câu ca

Dắt lối cho tôi biết tình, biết nghĩa

Những gương mặt em tôi quen thân đến thế

Thắp lửa trong tim, rọi sáng tình đời.

 

Nghiệp trồng người không một chút suy tư

Chẳng phải hiểu cầu Kiều ai đã bắc

Chỉ có tiếng cười vui rạng ngời khuôn mặt

Theo thời gian chảy mãi với cuộc đời.

 

*  *  *

 

NEO GIỮ MUÔN ĐỜI

 

Nhắc đến trường Vinh, yêu mết mê

Dẫu thời bom lửa cảnh ê chề.

Thạch Thành một thuở rừng che chở

Bến Thủy ngàn năm sóng vỗ về.

Tri thức, tâm hồn rèn uốn nắn

Tình yêu, tính cách luyện bình phê.

Mái trường mãi đọng trong tâm trí

Neo giữ muôn đời hồn, dáng quê.

 

Võ Ngọc Phan